Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Hãy bơ đi mà sống !

Đã lâu lắm rồi từ lần cuối cùng hình ảnh em hiện ra trong đầu tôi.Chính xác là bao lâu nhỉ ? Hai,có lẽ là ngấp nghé 3 năm rồi.Và lần cuối cùng nói chuyện là khi nào ? Không thể nhớ nổi nữa !



Tôi chỉ nhớ rằng em là mối tình đầu của tôi,từ cái thuở tuổi teen tập tành đua đòi.Chỉ nhớ rằng em với tôi cũng như bao thằng mê rock bụi đời khác :đơn phương.



Cái thời mà mỗi khi nghe rock,tôi cuồng đến độ đập cả ly chén,để tóc dài,bấm lỗ tai cho thật "oách".Em là hot girl của lớp.Đương nhiên,giống như đứa biết đọc thi rap với đám cà lăm thì sẽ dành giải nhất thôi.Nhưng chả hiểu sao tôi không thể thích nổi cái vẻ dễ thương của em,nó vô duyên quá !!Tôi thấy khó chịu cái vẻ kiêu kì,nhí nhảnh của em vô cùng.Tôi chọc ghẹo,dằn mặt và flame với em suốt ngày này tháng nọ.Cho đến lúc tôi chợt nhận ra : sao tôi không thể ngưng nghĩ về em được nhỉ ??




Cái tình cảm linh tinh ấy,tưởng chừng như cái mối tình tuổi teen của bao anh chị học trò cấp 3 ngoài kia,rồi sẽ trôi đi lãng xẹt như cái cách nó đến,trong dăm bữa nửa tháng.Ôi ! Cái mối tình hài hước mà đến bây giờ,mỗi khi nhớ về nó,tôi lại vừa cười nhạt,vừa thấy mắt cay cay.





Em không chấp nhận tôi.Tất nhiên thôi ! Ai chấp nhận một thằng "quái gở" ? Ai chấp nhận một thằng đánh bạn trong tuần đầu tiên đi học,ai chấp nhận một thằng nói nhiều hơn làm,ai chấp nhận một thằng bựa hỉ mũi chưa sạch nhảy vào xin làm quen,hỏi bạn có thích mình không ,ai chấp nhận một thằng mà không ai chấp nhận ? Ôi ! Cái tuổi học trò bồng bột và ngu xuẩn !




Tôi thích em.Như điếu thuốc với thằng say vậy.Không có khi nào tôi cảm thấy mình có thể dừng lại.Em ghét tôi.Như hai kẻ thù nhau từ kiếp trước vậy.Không khi nào em có thể chào tôi mỗi buổi sáng.




Đến năm 12,em chuyển sang lớp khác,vì cái lớp chuyên của chúng tôi tạp nham và mờ mịt quá.Tôi chỉ còn gặp em loáng thoáng,hỏi thăm hai con bạn thân của em và nhận dc câu :"mệt mày quá,nó không xứng đáng để mày thế đâu".Tôi thắc mắc tại sao vậy ? Em kiêu kì quá,em có bạn mới và nhanh chóng quên đi bạn cũ,em nói xấu hai con bạn sau lưng.Tôi thất vọng vô cùng! Dù sau đó đã biết chỉ là chuyện hiểu lầm,nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình không hiểu chút gì về em.Rồi tự nhiên tôi thấy phai nhạt dần,tự nhiên tôi thấy mình ghét em quá.Tôi thấy buồn cười :"đúng là tình yêu học trò :]]"



Tôi dần dần không nhớ về em nữa.Rồi cũng đến ngày tốt nghiệp ra trường,thi DH.Tôi không gặp lại,hay nghe tin tức gì về em nữa . Tôi không còn thích em nữa.




Rồi.......



Dạo qua cái facebook của con bạn cũ.Nick em đập vào mắt tôi.Tò mò,tôi click vào album ảnh của em.Em vẫn như ngày nào,không thay đổi.34 tấm ảnh,như một xô nước dội vào một người đang đi trên đường.Bất ngờ,khó hiểu,ngỡ ngàng ! Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác ấy,cảm thấy bất ngờ khi hình ảnh về em lại vụt lên,lấp đầy tâm trí tôi.Tôi không thể ngồi yên một chỗ,tôi không biết mình đang làm gì,mục đích gì.Bao nhiêu câu hỏi cứ choán lấy tôi:"em ra sao,như thế nào rồi..",cứ lặp đi lặp lại trong đầu .



Tìm đủ mọi cách add facebook,lên f17 này hỏi,rồi hack pass facebook người khác nữa,tự dưng tôi thấy có cái gì thúc dục,chỉ muốn nhìn thấy em lúc này ra sao,một hình ảnh của em ở cái thì hiện tại là được rồi.



Đủ mọi cách,vẫn không thể liên lạc hay tìm ra thông tin gì về em.2h sáng,mệt mỏi khi chờ đợi reply giúp đỡ từ v0z,mệt mỏi vì hỏi thăm những người bạn,vốn chưa bao giờ là bạn.Rồi tôi chợt nhớ ra :blog.Tôi nhớ như in trang blog của em.Như nhìn thấy chút hy vọng,tôi đánh tên blog vào google,và mừng rỡ khi thấy cho ra kết quả :blog vẫn còn.




Tôi nhấn vào trang blog ấy.Chợt bao hình ảnh như ùa vào đầu tôi.Cái trang blog ấy tràn ngập màu tươi sáng,với chi chít entry và comment.Ngày ấy,tôi cũng tập tành làm blog.Hai đứa kị nhau,không thể nói chuyện được,cách tốt nhất là liên lạc qua mạng.Mỗi lần có chuyện gì,em chả buồn chửi tôi,mà chỉ quăng một cái mess trong Yh là đủ hiểu.Tôi cũng thế,tôi chỉ biết nói chuyện với em qua YH,qua blog.Cảm giác vui mừng khi nhìn mỗi dòng reply của em vẫn có nhưng nụ cười,đùa chọc :để biết rằng em không ghét tôi,dù như vẫn như có cái gì rất lớn đặt giữa cả hai.Tôi chợt nhớ cái cảm giác dạo quanh blog của em,đọc từng entry,comment.Cái cảm giác vui khi biết em cũng đang vui,cái comment chọc em làm bánh xèo dc trả lời đầu tiên....rồi nhiều nhiều lắm.Ngày ấy,cái blog của em là nơi duy nhất cả hai có thể cùng nói chuyện cả tiếng đồng hồ,nơi có thể cười đùa như những người bạn bình thường của nhau,nơi duy nhất tôi biết rằng em cũng quan tâm đến tôi



Nhưng.....,cái blog hiện ra trước mặt tôi,một màu đen.Không còn cái theme nào nữa,không còn tấm ảnh nào.Dù cái biệt danh kia thì không thể lẫn vào đâu dc.Không còn entry nào nữa,không còn bạn bè,cập nhật.Chỉ có 47 trang comment.Tôi đọc từng comment một,để tìm xem lần cuối cùng là khi nào.Chỉ toàn là quảng cáo.Rồi tôi thấy một cảm giác sờ sợ,tôi sợ những hình ảnh về cái blog ngộ nghĩnh ngày nào,những dòng comment ấy,entry ấy cũng sẽ biến mất mãi mãi cùng cái cộng đồng blog đã chết.Tôi sợ những kí ức đẹp đẽ hiếm hoi cũng sẽ biến mất mãi mãi.Tôi không thể hiểu tại sao tôi lại sợ,tôi đâu còn thích em ?



Hôm kia tôi đến thăm một đứa bạn cũ,hành động khiến nó quá đỗi kinh ngạc.Tôi hỏi thăm về em,nhưng chỉ là những cái lắc đầu.Không ai biết.Rồi tôi đi ngang trường cấp 3,không thể tin được là tôi lại bước vào.Ôi cái lớp tôi,vô cùng thiếu đoàn kết,đến mức cả 3 đời chủ nhiệm không ai ăn liên hoan cuối năm cùng lớp.Cái lớp chuyên ngu nhất,tệ nhất trong lịch sử trường.Tôi không bao giờ đi họp lớp,đi làm gì khi chỉ có 7 đứa đi,vốn chỉ là một hội trong một đống hội chơi lẻ của lớp.Tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân về đó một lần nữa,vì có vắt óc tôi cũng không thấy một chút kỉ niệm gì để quay về.




Nhưng tôi lại về...



Cái căn phòng 11B1 ngày nào,tôi không nhìn thấy hình ảnh 3 năm học vui đùa cùng bè bạn,kỉ niệm học trò.Tôi nhìn thấy em.Em của hơn 5 năm trước,nhìn thấy nụ cười ấy,cái lườm nguýt ấy.Khắp cái sân trường,dãy phòng học tôi tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gợi lên dc điều gì,mà giờ đây lại tràn ngập những kỉ niệm.Cái bàn ấy,cái bôn nước đun bằng tia cực tím,cái ghế đá ấy...Tôi chợt hiểu rằng có lẽ đó không phải là thứ tình cảm học trò ,phải không ?Tôi khóc !!



....Và nhận ra rằng:tôi chưa bao giờ thôi yêu em.



Rồi bao nhiêu câu hỏi lại hiện lên :em giờ ra sao,vui hay buồn,hạnh phúc hay cô đơn,rồi bao năm qua,có khoảng khắc nào em chợt nhớ đến tôi không ?Tôi lại sợ,những kí ức về em tưởng chừng như đã biến mất trong đâu tôi,tưởng như đã gói gọn trong một cái ngăn kéo,và cất nó vào một góc khuất trong tâm trí tôi từ lâu.Nhưng cái ngăn kéo ấy lại bật tung ra một cách bất ngờ,và như 5 năm trước,em lại choán lấy suy nghĩ tôi.Tôi sợ 10,20,30 năm sau,tôi vẫn không thể gặp lại em,tôi sợ em sẽ không bao giờ biết dc tôi hối hận đến mức nào,biết dc tôi sẵn sàng làm tất cả để đc em lắng nghe tôi nói :"xin lỗi vì tất cả".Tôi sợ khi biết rằng :em chưa bao giờ biến mất trong trái tim tôi.




Sáng nay,tôi đến tiệm hoa,đặt một bó 20 bông cúc trắng.Sinh nhật em,tôi không hề quên.Tôi suy nghĩ cả ngày trời không biết đề gì lên tấm thiệp.


"Chúc mừng sinh nhật" ,và kí tên một "người bạn cũ"


"Chú T.luôn hạnh phúc và tìm được niềm vui trong cuộc sống"


....


Hay là câu nói tôi muốn nói nhất:"Mãi mãi yêu em"



Tôi không biết tôi có thể yêu em cho đến 10,20 hay 30 năm sau không.Tôi đã không bỏ tấm thiệp vào,sẽ chỉ gửi tặng lẳng hoa không.Chỉ hy vọng rằng,giữa cái biển người này,cái dòng đời vùn vụt trôi qua, sẽ có một khoảng khắc nào đó,em biết rằng vẫn còn có một người yêu em...



**********


Tôi viết bài này,dành cho những người có cùng tâm trạng,cùng hoàn cảnh (tôi nghĩ rằng không ít).Không biết có ai cảm thấy giống tôi lúc này hay không ?

Chợt nhớ có một bác cách đây vài hôm có khuyên tôi :hãy bơ đi mà sống !


Đúng ! Có lẽ một lúc nào đó,ta nên biết dừng lại (chứ không phải bỏ cuộc).Hãy để những kỉ niệm đẹp trong quá khứ mãi là những kỉ niệm đẹp.



HÃY BƠ ĐI MÀ SỐNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét