Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả, anh ta cất tiếng hỏi: "Ai muốn có tờ 20 đô la này?".
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la cho bạn - nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!"
Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: ""Còn ai muốn tờ bạc này không?". Vẫn có những bàn tay đưa lên.
"Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?" - nói rồi anh ta quẳng nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn. "Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?". Vẫn còn những bàn tay đưa lên
"Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốn có nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị "vò nhàu" và bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị; nhưng không có nghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những người yêu thương bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi... chúng ta là ai.
Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!"
Tổng số lượt xem trang
Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011
Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011
Vợ ơi, anh xin lỗi
Tình cờ mình được đọc một câu chuyện kể rất hay, câu chuyện nói về cuộc sống của 3 nhân vật chính là Lâm, Thanh Trúc... câu chuyện này khá dài, gồm 62 chương, diễn biến của các phần khiến bạn phải theo dõi từ đầu đến cuối, rất lôi cuốn... hy vọng các bạn tìm thấy cho mình một ý nghĩa nào đó cho cuộc sống khi đọc xong câu chuyện này. Truyện này hội đủ các yếu tố như tình cảm, hài hước, lâm li bi đát... Và nhất là đoạn kết đem lại nhiều bất ngờ
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
Tác giả: caycodai
[Lời mở: Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Bất kì ai cũng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ khi yêu. Hãy thứ lỗi cho anh, lần này em nhé!]
Tôi - một thằng đàn ông đã 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái. Tôi ko biết sau khi lập gia đình cuộc sống hôn nhân của bạn có phải là một thiên đường? Còn với tôi nó chẳng phải là một địa ngục nhưng cũng chả phải là một thiên đường! Bởi chả có cái địa ngục nào lại cho tôi những phút giây ngọt ngào, lãng mạn, sự sung sướng và cả những khao khát, đam mê mãnh liệt. Và cũng chả có cái thiên đường nào lại chứa đựng những nỗi lo sợ, những chọn lựa khó khăn, những toan tính cho cuộc sống bộn bề phía trước, hay hơn cả là những hơn ghen ích kỉ và những nỗi lầm đáng tiếc.
Vợ tôi ư? Biết nói thế nào về cô vợ bé bỏng của mình nhỉ? Không phải ngẫu nhiên mà tôi gọi cô ấy là cô vợ bé bỏng đâu, bởi cô ấy bây giờ mới có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cưới vợ khi cô ấy vừa mới tốt nghiệp THPT xong mà. Có nghĩa là tôi hơn cô ấy 12 tuổi và chúng tôi đã cưới nhau được gần 2 năm.
Chương I: Con nhỏ khó ưa!
- Này chú, chú có thể nhường cho cháu chỗ này được ko?
Tôi ngước lên, một con nhỏ mặc đồng phục học sinh, hình như là của cấp III, đeo cặp quai chéo, mái tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn tóc con, hơi rối. Có lẽ nó vừa đi học về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.
- Nhưng vẫn còn bàn trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ ngồi khác, ai dè:
- Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhường lại bàn này cho cháu chứ. Đây là chỗ ngồi quen thuộc của cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.
- Nhưng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với cái laptop của chú mà giờ nó lại sắp hết điện. – Tôi hếch chỉ cái laptop trên bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhường lại chỗ này cho con bé, vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi đang được ngồi nghỉ tại một quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhưng tôi không thích tí nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó nói chuyện và đề nghị tôi nhường bàn. Nếu không phải là quá đáng thì nói thật tôi thấy chẳng ưa gì con nhỏ này.
Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng lắm là học 11, 12 trong khi tôi đã 30 tuổi đầu. Ấy thế mà nó dám nhìn một người lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt đó. Thật ko thể chấp nhận đc.
- Chú nói, cháu ko hiểu sao?
Ngay lập tức, tôi thấy nó đi đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào ghế một cái “bụp” rồi kéo mạnh một chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi nghe thấy rõ mồn một lời con bé lầm bầm: “Đồ ông già nhỏ mọn!” Cái gì? Ông già nhỏ mọn ư? Nếu nó nói là “Thằng cha nhỏ mọn” thì có lẽ tôi chả thấy gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là “Đồ ông già”. Nói thật, tôi tuy đã 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai, phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại dám kêu tôi là “ông già”, thật chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi người lớn không chấp trẻ con làm gì.
Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái con đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của con bé đã cạn sạch trong khi cốc nâu đá của tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi 1, 2 thìa. Con nhỏ bước ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trước khi rời khỏi nó vẫn ko quên tặng tôi một cái lườm cháy da mặt.
Chương II: Oan gia ngõ hẹp.
Download trọn câu chuyện được mình lưu lại ở dạng file Word. Dung lượng 595KB ở đây:
http://www.mediafire.com/?3a9dxs8f8s6ptso
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
Tác giả: caycodai
[Lời mở: Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Bất kì ai cũng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ khi yêu. Hãy thứ lỗi cho anh, lần này em nhé!]
Tôi - một thằng đàn ông đã 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái. Tôi ko biết sau khi lập gia đình cuộc sống hôn nhân của bạn có phải là một thiên đường? Còn với tôi nó chẳng phải là một địa ngục nhưng cũng chả phải là một thiên đường! Bởi chả có cái địa ngục nào lại cho tôi những phút giây ngọt ngào, lãng mạn, sự sung sướng và cả những khao khát, đam mê mãnh liệt. Và cũng chả có cái thiên đường nào lại chứa đựng những nỗi lo sợ, những chọn lựa khó khăn, những toan tính cho cuộc sống bộn bề phía trước, hay hơn cả là những hơn ghen ích kỉ và những nỗi lầm đáng tiếc.
Vợ tôi ư? Biết nói thế nào về cô vợ bé bỏng của mình nhỉ? Không phải ngẫu nhiên mà tôi gọi cô ấy là cô vợ bé bỏng đâu, bởi cô ấy bây giờ mới có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cưới vợ khi cô ấy vừa mới tốt nghiệp THPT xong mà. Có nghĩa là tôi hơn cô ấy 12 tuổi và chúng tôi đã cưới nhau được gần 2 năm.
Chương I: Con nhỏ khó ưa!
- Này chú, chú có thể nhường cho cháu chỗ này được ko?
Tôi ngước lên, một con nhỏ mặc đồng phục học sinh, hình như là của cấp III, đeo cặp quai chéo, mái tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn tóc con, hơi rối. Có lẽ nó vừa đi học về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.
- Nhưng vẫn còn bàn trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ ngồi khác, ai dè:
- Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhường lại bàn này cho cháu chứ. Đây là chỗ ngồi quen thuộc của cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.
- Nhưng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với cái laptop của chú mà giờ nó lại sắp hết điện. – Tôi hếch chỉ cái laptop trên bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhường lại chỗ này cho con bé, vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi đang được ngồi nghỉ tại một quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhưng tôi không thích tí nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó nói chuyện và đề nghị tôi nhường bàn. Nếu không phải là quá đáng thì nói thật tôi thấy chẳng ưa gì con nhỏ này.
Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng lắm là học 11, 12 trong khi tôi đã 30 tuổi đầu. Ấy thế mà nó dám nhìn một người lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt đó. Thật ko thể chấp nhận đc.
- Chú nói, cháu ko hiểu sao?
Ngay lập tức, tôi thấy nó đi đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào ghế một cái “bụp” rồi kéo mạnh một chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi nghe thấy rõ mồn một lời con bé lầm bầm: “Đồ ông già nhỏ mọn!” Cái gì? Ông già nhỏ mọn ư? Nếu nó nói là “Thằng cha nhỏ mọn” thì có lẽ tôi chả thấy gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là “Đồ ông già”. Nói thật, tôi tuy đã 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai, phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại dám kêu tôi là “ông già”, thật chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi người lớn không chấp trẻ con làm gì.
Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái con đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của con bé đã cạn sạch trong khi cốc nâu đá của tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi 1, 2 thìa. Con nhỏ bước ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trước khi rời khỏi nó vẫn ko quên tặng tôi một cái lườm cháy da mặt.
Chương II: Oan gia ngõ hẹp.
Download trọn câu chuyện được mình lưu lại ở dạng file Word. Dung lượng 595KB ở đây:
http://www.mediafire.com/?3a9dxs8f8s6ptso
Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011
Hãy bơ đi mà sống !
Đã lâu lắm rồi từ lần cuối cùng hình ảnh em hiện ra trong đầu tôi.Chính xác là bao lâu nhỉ ? Hai,có lẽ là ngấp nghé 3 năm rồi.Và lần cuối cùng nói chuyện là khi nào ? Không thể nhớ nổi nữa !
Tôi chỉ nhớ rằng em là mối tình đầu của tôi,từ cái thuở tuổi teen tập tành đua đòi.Chỉ nhớ rằng em với tôi cũng như bao thằng mê rock bụi đời khác :đơn phương.
Cái thời mà mỗi khi nghe rock,tôi cuồng đến độ đập cả ly chén,để tóc dài,bấm lỗ tai cho thật "oách".Em là hot girl của lớp.Đương nhiên,giống như đứa biết đọc thi rap với đám cà lăm thì sẽ dành giải nhất thôi.Nhưng chả hiểu sao tôi không thể thích nổi cái vẻ dễ thương của em,nó vô duyên quá !!Tôi thấy khó chịu cái vẻ kiêu kì,nhí nhảnh của em vô cùng.Tôi chọc ghẹo,dằn mặt và flame với em suốt ngày này tháng nọ.Cho đến lúc tôi chợt nhận ra : sao tôi không thể ngưng nghĩ về em được nhỉ ??
Cái tình cảm linh tinh ấy,tưởng chừng như cái mối tình tuổi teen của bao anh chị học trò cấp 3 ngoài kia,rồi sẽ trôi đi lãng xẹt như cái cách nó đến,trong dăm bữa nửa tháng.Ôi ! Cái mối tình hài hước mà đến bây giờ,mỗi khi nhớ về nó,tôi lại vừa cười nhạt,vừa thấy mắt cay cay.
Em không chấp nhận tôi.Tất nhiên thôi ! Ai chấp nhận một thằng "quái gở" ? Ai chấp nhận một thằng đánh bạn trong tuần đầu tiên đi học,ai chấp nhận một thằng nói nhiều hơn làm,ai chấp nhận một thằng bựa hỉ mũi chưa sạch nhảy vào xin làm quen,hỏi bạn có thích mình không ,ai chấp nhận một thằng mà không ai chấp nhận ? Ôi ! Cái tuổi học trò bồng bột và ngu xuẩn !
Tôi thích em.Như điếu thuốc với thằng say vậy.Không có khi nào tôi cảm thấy mình có thể dừng lại.Em ghét tôi.Như hai kẻ thù nhau từ kiếp trước vậy.Không khi nào em có thể chào tôi mỗi buổi sáng.
Đến năm 12,em chuyển sang lớp khác,vì cái lớp chuyên của chúng tôi tạp nham và mờ mịt quá.Tôi chỉ còn gặp em loáng thoáng,hỏi thăm hai con bạn thân của em và nhận dc câu :"mệt mày quá,nó không xứng đáng để mày thế đâu".Tôi thắc mắc tại sao vậy ? Em kiêu kì quá,em có bạn mới và nhanh chóng quên đi bạn cũ,em nói xấu hai con bạn sau lưng.Tôi thất vọng vô cùng! Dù sau đó đã biết chỉ là chuyện hiểu lầm,nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình không hiểu chút gì về em.Rồi tự nhiên tôi thấy phai nhạt dần,tự nhiên tôi thấy mình ghét em quá.Tôi thấy buồn cười :"đúng là tình yêu học trò :]]"
Tôi dần dần không nhớ về em nữa.Rồi cũng đến ngày tốt nghiệp ra trường,thi DH.Tôi không gặp lại,hay nghe tin tức gì về em nữa . Tôi không còn thích em nữa.
Rồi.......
Dạo qua cái facebook của con bạn cũ.Nick em đập vào mắt tôi.Tò mò,tôi click vào album ảnh của em.Em vẫn như ngày nào,không thay đổi.34 tấm ảnh,như một xô nước dội vào một người đang đi trên đường.Bất ngờ,khó hiểu,ngỡ ngàng ! Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác ấy,cảm thấy bất ngờ khi hình ảnh về em lại vụt lên,lấp đầy tâm trí tôi.Tôi không thể ngồi yên một chỗ,tôi không biết mình đang làm gì,mục đích gì.Bao nhiêu câu hỏi cứ choán lấy tôi:"em ra sao,như thế nào rồi..",cứ lặp đi lặp lại trong đầu .
Tìm đủ mọi cách add facebook,lên f17 này hỏi,rồi hack pass facebook người khác nữa,tự dưng tôi thấy có cái gì thúc dục,chỉ muốn nhìn thấy em lúc này ra sao,một hình ảnh của em ở cái thì hiện tại là được rồi.
Đủ mọi cách,vẫn không thể liên lạc hay tìm ra thông tin gì về em.2h sáng,mệt mỏi khi chờ đợi reply giúp đỡ từ v0z,mệt mỏi vì hỏi thăm những người bạn,vốn chưa bao giờ là bạn.Rồi tôi chợt nhớ ra :blog.Tôi nhớ như in trang blog của em.Như nhìn thấy chút hy vọng,tôi đánh tên blog vào google,và mừng rỡ khi thấy cho ra kết quả :blog vẫn còn.
Tôi nhấn vào trang blog ấy.Chợt bao hình ảnh như ùa vào đầu tôi.Cái trang blog ấy tràn ngập màu tươi sáng,với chi chít entry và comment.Ngày ấy,tôi cũng tập tành làm blog.Hai đứa kị nhau,không thể nói chuyện được,cách tốt nhất là liên lạc qua mạng.Mỗi lần có chuyện gì,em chả buồn chửi tôi,mà chỉ quăng một cái mess trong Yh là đủ hiểu.Tôi cũng thế,tôi chỉ biết nói chuyện với em qua YH,qua blog.Cảm giác vui mừng khi nhìn mỗi dòng reply của em vẫn có nhưng nụ cười,đùa chọc :để biết rằng em không ghét tôi,dù như vẫn như có cái gì rất lớn đặt giữa cả hai.Tôi chợt nhớ cái cảm giác dạo quanh blog của em,đọc từng entry,comment.Cái cảm giác vui khi biết em cũng đang vui,cái comment chọc em làm bánh xèo dc trả lời đầu tiên....rồi nhiều nhiều lắm.Ngày ấy,cái blog của em là nơi duy nhất cả hai có thể cùng nói chuyện cả tiếng đồng hồ,nơi có thể cười đùa như những người bạn bình thường của nhau,nơi duy nhất tôi biết rằng em cũng quan tâm đến tôi
Nhưng.....,cái blog hiện ra trước mặt tôi,một màu đen.Không còn cái theme nào nữa,không còn tấm ảnh nào.Dù cái biệt danh kia thì không thể lẫn vào đâu dc.Không còn entry nào nữa,không còn bạn bè,cập nhật.Chỉ có 47 trang comment.Tôi đọc từng comment một,để tìm xem lần cuối cùng là khi nào.Chỉ toàn là quảng cáo.Rồi tôi thấy một cảm giác sờ sợ,tôi sợ những hình ảnh về cái blog ngộ nghĩnh ngày nào,những dòng comment ấy,entry ấy cũng sẽ biến mất mãi mãi cùng cái cộng đồng blog đã chết.Tôi sợ những kí ức đẹp đẽ hiếm hoi cũng sẽ biến mất mãi mãi.Tôi không thể hiểu tại sao tôi lại sợ,tôi đâu còn thích em ?
Hôm kia tôi đến thăm một đứa bạn cũ,hành động khiến nó quá đỗi kinh ngạc.Tôi hỏi thăm về em,nhưng chỉ là những cái lắc đầu.Không ai biết.Rồi tôi đi ngang trường cấp 3,không thể tin được là tôi lại bước vào.Ôi cái lớp tôi,vô cùng thiếu đoàn kết,đến mức cả 3 đời chủ nhiệm không ai ăn liên hoan cuối năm cùng lớp.Cái lớp chuyên ngu nhất,tệ nhất trong lịch sử trường.Tôi không bao giờ đi họp lớp,đi làm gì khi chỉ có 7 đứa đi,vốn chỉ là một hội trong một đống hội chơi lẻ của lớp.Tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân về đó một lần nữa,vì có vắt óc tôi cũng không thấy một chút kỉ niệm gì để quay về.
Nhưng tôi lại về...
Cái căn phòng 11B1 ngày nào,tôi không nhìn thấy hình ảnh 3 năm học vui đùa cùng bè bạn,kỉ niệm học trò.Tôi nhìn thấy em.Em của hơn 5 năm trước,nhìn thấy nụ cười ấy,cái lườm nguýt ấy.Khắp cái sân trường,dãy phòng học tôi tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gợi lên dc điều gì,mà giờ đây lại tràn ngập những kỉ niệm.Cái bàn ấy,cái bôn nước đun bằng tia cực tím,cái ghế đá ấy...Tôi chợt hiểu rằng có lẽ đó không phải là thứ tình cảm học trò ,phải không ?Tôi khóc !!
....Và nhận ra rằng:tôi chưa bao giờ thôi yêu em.
Rồi bao nhiêu câu hỏi lại hiện lên :em giờ ra sao,vui hay buồn,hạnh phúc hay cô đơn,rồi bao năm qua,có khoảng khắc nào em chợt nhớ đến tôi không ?Tôi lại sợ,những kí ức về em tưởng chừng như đã biến mất trong đâu tôi,tưởng như đã gói gọn trong một cái ngăn kéo,và cất nó vào một góc khuất trong tâm trí tôi từ lâu.Nhưng cái ngăn kéo ấy lại bật tung ra một cách bất ngờ,và như 5 năm trước,em lại choán lấy suy nghĩ tôi.Tôi sợ 10,20,30 năm sau,tôi vẫn không thể gặp lại em,tôi sợ em sẽ không bao giờ biết dc tôi hối hận đến mức nào,biết dc tôi sẵn sàng làm tất cả để đc em lắng nghe tôi nói :"xin lỗi vì tất cả".Tôi sợ khi biết rằng :em chưa bao giờ biến mất trong trái tim tôi.
Sáng nay,tôi đến tiệm hoa,đặt một bó 20 bông cúc trắng.Sinh nhật em,tôi không hề quên.Tôi suy nghĩ cả ngày trời không biết đề gì lên tấm thiệp.
"Chúc mừng sinh nhật" ,và kí tên một "người bạn cũ"
"Chú T.luôn hạnh phúc và tìm được niềm vui trong cuộc sống"
....
Hay là câu nói tôi muốn nói nhất:"Mãi mãi yêu em"
Tôi không biết tôi có thể yêu em cho đến 10,20 hay 30 năm sau không.Tôi đã không bỏ tấm thiệp vào,sẽ chỉ gửi tặng lẳng hoa không.Chỉ hy vọng rằng,giữa cái biển người này,cái dòng đời vùn vụt trôi qua, sẽ có một khoảng khắc nào đó,em biết rằng vẫn còn có một người yêu em...
**********
Tôi viết bài này,dành cho những người có cùng tâm trạng,cùng hoàn cảnh (tôi nghĩ rằng không ít).Không biết có ai cảm thấy giống tôi lúc này hay không ?
Chợt nhớ có một bác cách đây vài hôm có khuyên tôi :hãy bơ đi mà sống !
Đúng ! Có lẽ một lúc nào đó,ta nên biết dừng lại (chứ không phải bỏ cuộc).Hãy để những kỉ niệm đẹp trong quá khứ mãi là những kỉ niệm đẹp.
HÃY BƠ ĐI MÀ SỐNG
Tôi chỉ nhớ rằng em là mối tình đầu của tôi,từ cái thuở tuổi teen tập tành đua đòi.Chỉ nhớ rằng em với tôi cũng như bao thằng mê rock bụi đời khác :đơn phương.
Cái thời mà mỗi khi nghe rock,tôi cuồng đến độ đập cả ly chén,để tóc dài,bấm lỗ tai cho thật "oách".Em là hot girl của lớp.Đương nhiên,giống như đứa biết đọc thi rap với đám cà lăm thì sẽ dành giải nhất thôi.Nhưng chả hiểu sao tôi không thể thích nổi cái vẻ dễ thương của em,nó vô duyên quá !!Tôi thấy khó chịu cái vẻ kiêu kì,nhí nhảnh của em vô cùng.Tôi chọc ghẹo,dằn mặt và flame với em suốt ngày này tháng nọ.Cho đến lúc tôi chợt nhận ra : sao tôi không thể ngưng nghĩ về em được nhỉ ??
Cái tình cảm linh tinh ấy,tưởng chừng như cái mối tình tuổi teen của bao anh chị học trò cấp 3 ngoài kia,rồi sẽ trôi đi lãng xẹt như cái cách nó đến,trong dăm bữa nửa tháng.Ôi ! Cái mối tình hài hước mà đến bây giờ,mỗi khi nhớ về nó,tôi lại vừa cười nhạt,vừa thấy mắt cay cay.
Em không chấp nhận tôi.Tất nhiên thôi ! Ai chấp nhận một thằng "quái gở" ? Ai chấp nhận một thằng đánh bạn trong tuần đầu tiên đi học,ai chấp nhận một thằng nói nhiều hơn làm,ai chấp nhận một thằng bựa hỉ mũi chưa sạch nhảy vào xin làm quen,hỏi bạn có thích mình không ,ai chấp nhận một thằng mà không ai chấp nhận ? Ôi ! Cái tuổi học trò bồng bột và ngu xuẩn !
Tôi thích em.Như điếu thuốc với thằng say vậy.Không có khi nào tôi cảm thấy mình có thể dừng lại.Em ghét tôi.Như hai kẻ thù nhau từ kiếp trước vậy.Không khi nào em có thể chào tôi mỗi buổi sáng.
Đến năm 12,em chuyển sang lớp khác,vì cái lớp chuyên của chúng tôi tạp nham và mờ mịt quá.Tôi chỉ còn gặp em loáng thoáng,hỏi thăm hai con bạn thân của em và nhận dc câu :"mệt mày quá,nó không xứng đáng để mày thế đâu".Tôi thắc mắc tại sao vậy ? Em kiêu kì quá,em có bạn mới và nhanh chóng quên đi bạn cũ,em nói xấu hai con bạn sau lưng.Tôi thất vọng vô cùng! Dù sau đó đã biết chỉ là chuyện hiểu lầm,nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình không hiểu chút gì về em.Rồi tự nhiên tôi thấy phai nhạt dần,tự nhiên tôi thấy mình ghét em quá.Tôi thấy buồn cười :"đúng là tình yêu học trò :]]"
Tôi dần dần không nhớ về em nữa.Rồi cũng đến ngày tốt nghiệp ra trường,thi DH.Tôi không gặp lại,hay nghe tin tức gì về em nữa . Tôi không còn thích em nữa.
Rồi.......
Dạo qua cái facebook của con bạn cũ.Nick em đập vào mắt tôi.Tò mò,tôi click vào album ảnh của em.Em vẫn như ngày nào,không thay đổi.34 tấm ảnh,như một xô nước dội vào một người đang đi trên đường.Bất ngờ,khó hiểu,ngỡ ngàng ! Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác ấy,cảm thấy bất ngờ khi hình ảnh về em lại vụt lên,lấp đầy tâm trí tôi.Tôi không thể ngồi yên một chỗ,tôi không biết mình đang làm gì,mục đích gì.Bao nhiêu câu hỏi cứ choán lấy tôi:"em ra sao,như thế nào rồi..",cứ lặp đi lặp lại trong đầu .
Tìm đủ mọi cách add facebook,lên f17 này hỏi,rồi hack pass facebook người khác nữa,tự dưng tôi thấy có cái gì thúc dục,chỉ muốn nhìn thấy em lúc này ra sao,một hình ảnh của em ở cái thì hiện tại là được rồi.
Đủ mọi cách,vẫn không thể liên lạc hay tìm ra thông tin gì về em.2h sáng,mệt mỏi khi chờ đợi reply giúp đỡ từ v0z,mệt mỏi vì hỏi thăm những người bạn,vốn chưa bao giờ là bạn.Rồi tôi chợt nhớ ra :blog.Tôi nhớ như in trang blog của em.Như nhìn thấy chút hy vọng,tôi đánh tên blog vào google,và mừng rỡ khi thấy cho ra kết quả :blog vẫn còn.
Tôi nhấn vào trang blog ấy.Chợt bao hình ảnh như ùa vào đầu tôi.Cái trang blog ấy tràn ngập màu tươi sáng,với chi chít entry và comment.Ngày ấy,tôi cũng tập tành làm blog.Hai đứa kị nhau,không thể nói chuyện được,cách tốt nhất là liên lạc qua mạng.Mỗi lần có chuyện gì,em chả buồn chửi tôi,mà chỉ quăng một cái mess trong Yh là đủ hiểu.Tôi cũng thế,tôi chỉ biết nói chuyện với em qua YH,qua blog.Cảm giác vui mừng khi nhìn mỗi dòng reply của em vẫn có nhưng nụ cười,đùa chọc :để biết rằng em không ghét tôi,dù như vẫn như có cái gì rất lớn đặt giữa cả hai.Tôi chợt nhớ cái cảm giác dạo quanh blog của em,đọc từng entry,comment.Cái cảm giác vui khi biết em cũng đang vui,cái comment chọc em làm bánh xèo dc trả lời đầu tiên....rồi nhiều nhiều lắm.Ngày ấy,cái blog của em là nơi duy nhất cả hai có thể cùng nói chuyện cả tiếng đồng hồ,nơi có thể cười đùa như những người bạn bình thường của nhau,nơi duy nhất tôi biết rằng em cũng quan tâm đến tôi
Nhưng.....,cái blog hiện ra trước mặt tôi,một màu đen.Không còn cái theme nào nữa,không còn tấm ảnh nào.Dù cái biệt danh kia thì không thể lẫn vào đâu dc.Không còn entry nào nữa,không còn bạn bè,cập nhật.Chỉ có 47 trang comment.Tôi đọc từng comment một,để tìm xem lần cuối cùng là khi nào.Chỉ toàn là quảng cáo.Rồi tôi thấy một cảm giác sờ sợ,tôi sợ những hình ảnh về cái blog ngộ nghĩnh ngày nào,những dòng comment ấy,entry ấy cũng sẽ biến mất mãi mãi cùng cái cộng đồng blog đã chết.Tôi sợ những kí ức đẹp đẽ hiếm hoi cũng sẽ biến mất mãi mãi.Tôi không thể hiểu tại sao tôi lại sợ,tôi đâu còn thích em ?
Hôm kia tôi đến thăm một đứa bạn cũ,hành động khiến nó quá đỗi kinh ngạc.Tôi hỏi thăm về em,nhưng chỉ là những cái lắc đầu.Không ai biết.Rồi tôi đi ngang trường cấp 3,không thể tin được là tôi lại bước vào.Ôi cái lớp tôi,vô cùng thiếu đoàn kết,đến mức cả 3 đời chủ nhiệm không ai ăn liên hoan cuối năm cùng lớp.Cái lớp chuyên ngu nhất,tệ nhất trong lịch sử trường.Tôi không bao giờ đi họp lớp,đi làm gì khi chỉ có 7 đứa đi,vốn chỉ là một hội trong một đống hội chơi lẻ của lớp.Tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân về đó một lần nữa,vì có vắt óc tôi cũng không thấy một chút kỉ niệm gì để quay về.
Nhưng tôi lại về...
Cái căn phòng 11B1 ngày nào,tôi không nhìn thấy hình ảnh 3 năm học vui đùa cùng bè bạn,kỉ niệm học trò.Tôi nhìn thấy em.Em của hơn 5 năm trước,nhìn thấy nụ cười ấy,cái lườm nguýt ấy.Khắp cái sân trường,dãy phòng học tôi tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gợi lên dc điều gì,mà giờ đây lại tràn ngập những kỉ niệm.Cái bàn ấy,cái bôn nước đun bằng tia cực tím,cái ghế đá ấy...Tôi chợt hiểu rằng có lẽ đó không phải là thứ tình cảm học trò ,phải không ?Tôi khóc !!
....Và nhận ra rằng:tôi chưa bao giờ thôi yêu em.
Rồi bao nhiêu câu hỏi lại hiện lên :em giờ ra sao,vui hay buồn,hạnh phúc hay cô đơn,rồi bao năm qua,có khoảng khắc nào em chợt nhớ đến tôi không ?Tôi lại sợ,những kí ức về em tưởng chừng như đã biến mất trong đâu tôi,tưởng như đã gói gọn trong một cái ngăn kéo,và cất nó vào một góc khuất trong tâm trí tôi từ lâu.Nhưng cái ngăn kéo ấy lại bật tung ra một cách bất ngờ,và như 5 năm trước,em lại choán lấy suy nghĩ tôi.Tôi sợ 10,20,30 năm sau,tôi vẫn không thể gặp lại em,tôi sợ em sẽ không bao giờ biết dc tôi hối hận đến mức nào,biết dc tôi sẵn sàng làm tất cả để đc em lắng nghe tôi nói :"xin lỗi vì tất cả".Tôi sợ khi biết rằng :em chưa bao giờ biến mất trong trái tim tôi.
Sáng nay,tôi đến tiệm hoa,đặt một bó 20 bông cúc trắng.Sinh nhật em,tôi không hề quên.Tôi suy nghĩ cả ngày trời không biết đề gì lên tấm thiệp.
"Chúc mừng sinh nhật" ,và kí tên một "người bạn cũ"
"Chú T.luôn hạnh phúc và tìm được niềm vui trong cuộc sống"
....
Hay là câu nói tôi muốn nói nhất:"Mãi mãi yêu em"
Tôi không biết tôi có thể yêu em cho đến 10,20 hay 30 năm sau không.Tôi đã không bỏ tấm thiệp vào,sẽ chỉ gửi tặng lẳng hoa không.Chỉ hy vọng rằng,giữa cái biển người này,cái dòng đời vùn vụt trôi qua, sẽ có một khoảng khắc nào đó,em biết rằng vẫn còn có một người yêu em...
**********
Tôi viết bài này,dành cho những người có cùng tâm trạng,cùng hoàn cảnh (tôi nghĩ rằng không ít).Không biết có ai cảm thấy giống tôi lúc này hay không ?
Chợt nhớ có một bác cách đây vài hôm có khuyên tôi :hãy bơ đi mà sống !
Đúng ! Có lẽ một lúc nào đó,ta nên biết dừng lại (chứ không phải bỏ cuộc).Hãy để những kỉ niệm đẹp trong quá khứ mãi là những kỉ niệm đẹp.
HÃY BƠ ĐI MÀ SỐNG
Anh này, em thích anh!!!
- Anh này, em thích anh!!!
- …
- Anh k tin à???
- Cô bé, em đừng đùa anh
- Thật đấy, e chẳng đùa đâu. Tình cảm chứ có phải trò chơi đâu mà đem ra đùa đc…
- Cô bé à, có những điều rất giản dị nhưng khó gọi thành tên, và có những điều đôi lúc k nên đặt tên cho nó làm j. Anh check xong bài tập của e rồi, làm tốt lắm nhóc
- Anh này, em thích anh!!! Thích đc ngắm gương mặt suy tư của a mỗi khi check bài cho e. gương mặt với đôi mắt biết cười, đôi khi lại quay sang bắt quả tang cái nhìn lén lút e đang dành cho a. Gương mặt với cái miệng xinh xinh, đôi lúc lại tủm tỉm khi tìm thấy lỗi sai trong bài tập của e. K biết từ bao h, e thích anh, chỉ biết thích a thế thôi. Nhớ hôm bảo vệ bài luận, trong lúc e đang thao thao thuyết trình, ánh mắt lướt qua gương mặt a, tự dưng e thấy âm giọng mình chùng xuống, ngưng một lát, e bỗng muốn đc lấy đôi bàn tay thoa nhẹ lên gương mặt hao gầy ấy biết bao. Có phải vì giây phút, a bỗng dưng xuất hiện ấy, giây phút e tự cho mình dừng lại một chút để ngắm a đấy, đã làm nên thành công cho bài bảo vệ của em.
- ...
- Nhưng a ạ, e sẽ dừng lại. E sẽ lại kết thúc 1 điều mà nó chưa bao h bắt đầu. E biết, khi e nói “Em thích anh” là e hoàn toàn sẽ mất a. Sẽ k còn những lần vô tư trêu đùa, sẽ k còn những chiều a dắt tay e đi lang thang phố phường, sẽ nhòa cả tiếng guitar từng đêm, sẽ thôi thấy nụ cười và ánh mắt a dành cho e bữa xưa. Nhưng e chấp nhận. Bởi thích 1 ai đó, mà cứ phải giấu giếm tình cảm trong lòng thì thật là cực hình với e. Hnay đây, khi quàng cho a chiếc khăn màu rêu này, khi nấu cho a ăn bữa cơm cuối cùng, khi nắm bàn tay xương gầy của a, và cố tưởng tượng ánh mắt a đang cười cùng e, e sẽ khóc cho a một chút, khóc cho mình một chút, khóc cho yêu thương thơ dại một chút. Và cũng khóc vì đã thích a, đã cố gắng đc ở bên a nhưng k thể chung đường với a. Tình cảm đơn phương thực ra rất đẹp nhưng cũng rất đau. A đừng nói j nhé, cứ lặng im lắng nghe và đàn cho e những giai từ cuối cùng. Bởi ngày mai thôi, mình sẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. E sẽ đổ bê tông cho trái tim yếu hèn của mình, để k bao h biết đau thêm lần nữa.
Anh này, em thích anh!!!
- …
- Anh k tin à???
- Cô bé, em đừng đùa anh
- Thật đấy, e chẳng đùa đâu. Tình cảm chứ có phải trò chơi đâu mà đem ra đùa đc…
- Cô bé à, có những điều rất giản dị nhưng khó gọi thành tên, và có những điều đôi lúc k nên đặt tên cho nó làm j. Anh check xong bài tập của e rồi, làm tốt lắm nhóc
- Anh này, em thích anh!!! Thích đc ngắm gương mặt suy tư của a mỗi khi check bài cho e. gương mặt với đôi mắt biết cười, đôi khi lại quay sang bắt quả tang cái nhìn lén lút e đang dành cho a. Gương mặt với cái miệng xinh xinh, đôi lúc lại tủm tỉm khi tìm thấy lỗi sai trong bài tập của e. K biết từ bao h, e thích anh, chỉ biết thích a thế thôi. Nhớ hôm bảo vệ bài luận, trong lúc e đang thao thao thuyết trình, ánh mắt lướt qua gương mặt a, tự dưng e thấy âm giọng mình chùng xuống, ngưng một lát, e bỗng muốn đc lấy đôi bàn tay thoa nhẹ lên gương mặt hao gầy ấy biết bao. Có phải vì giây phút, a bỗng dưng xuất hiện ấy, giây phút e tự cho mình dừng lại một chút để ngắm a đấy, đã làm nên thành công cho bài bảo vệ của em.
- ...
- Nhưng a ạ, e sẽ dừng lại. E sẽ lại kết thúc 1 điều mà nó chưa bao h bắt đầu. E biết, khi e nói “Em thích anh” là e hoàn toàn sẽ mất a. Sẽ k còn những lần vô tư trêu đùa, sẽ k còn những chiều a dắt tay e đi lang thang phố phường, sẽ nhòa cả tiếng guitar từng đêm, sẽ thôi thấy nụ cười và ánh mắt a dành cho e bữa xưa. Nhưng e chấp nhận. Bởi thích 1 ai đó, mà cứ phải giấu giếm tình cảm trong lòng thì thật là cực hình với e. Hnay đây, khi quàng cho a chiếc khăn màu rêu này, khi nấu cho a ăn bữa cơm cuối cùng, khi nắm bàn tay xương gầy của a, và cố tưởng tượng ánh mắt a đang cười cùng e, e sẽ khóc cho a một chút, khóc cho mình một chút, khóc cho yêu thương thơ dại một chút. Và cũng khóc vì đã thích a, đã cố gắng đc ở bên a nhưng k thể chung đường với a. Tình cảm đơn phương thực ra rất đẹp nhưng cũng rất đau. A đừng nói j nhé, cứ lặng im lắng nghe và đàn cho e những giai từ cuối cùng. Bởi ngày mai thôi, mình sẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. E sẽ đổ bê tông cho trái tim yếu hèn của mình, để k bao h biết đau thêm lần nữa.
Anh này, em thích anh!!!
Bài học từ loài kiến
Tôi nhớ, năm tôi học lớp bốn, một hôm đi học về, tôi sà vào lòng ba khóc nức nở:
- Ba ơi, con là một đứa trẻ không thông minh phải không?
- Sao con lại nói vậy?
- Hôm nay, trên lớp, khi cô giảng, các bạn trong lớp đều đồng thanh đã hiểu bài. Chỉ riêng con là không hiểu gì cả.
Thế con có nói với cô giáo không?
- Dạ không ạ! - Tôi rụt rè.
- Tại sao?
- Con sợ cô giáo và các bạn biết con dốt - Tôi vừa nói vừa quệt nước mắt.
Ba tôi thoáng nghĩ ngợi rồi xoa đầu tôi:
- Không sao đâu, con gái. Con không giải được bài toán đó nhưng con đã làm được rất nhiều bài toán khác cơ mà.
Dù được ba an ủi, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn luôn tự ti về trí thông minh ít ỏi của mình. Từ bé, tôi gầy như cái que và quanh năm cảm sốt, sổ mũi. Vì vậy, tôi không được nhanh nhẹn như những đứa trẻ khác. Đôi khi, tôi coi việc học là một cực hình. Ba thương tôi lắm và luôn tìm cách an ủi, động viên tôi.
Buổi chiều hôm ấy, thấy tôi loay hoay với hết bài tập toán đến vẽ, bài tập tiếng Việt. Cứ làm bài tập này không được, tôi lại xem bài tập kia, nhưng cuối cùng, tôi chẳng hoàn thành được bài tập của môn nào cả. Thấy tôi ngồi chống cằm chán nản, ba dẫn tôi ra hiên nhà, nơi có những chú kiến nhỏ đang cần mẫn bò theo mép tường. Ba cùng tôi theo dõi những chú kiến chui vào cái lỗ nhỏ xíu, tấp nập những con kiến khác ra vào.
- Con có biết phía sau cái lỗ nhỏ xíu kia là gì không?
Tôi lắc đầu. Ba nói tiếp:
- Đó là một tổ kiến khổng lồ.
Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, ba giải thích:
- Con thấy đấy, những con kiến này nhỏ xíu, chúng rất yếu đuối nhưng lại xây được cái tổ lớn hơn bản thân gấp nhiều lần, với rất nhiều thức ăn dự trữ. Chúng có thể làm được điều ấy bởi có lòng nhẫn nại, kiên trì tha từng chút mồi về tổ. Và đặc biệt, chúng không bao giờ tự ti về thân hình nhỏ bé của mình.
Tôi đưa mắt nhìn ba tỏ ý không hiểu, ba mỉm cười:
- Có thể con không làm được một bài toán trong 5 phút, nhưng nếu chịu khó suy nghĩ, ba tin con sẽ làm được cho dù mất nhiều thời gian hơn, có thể là 20 hay 30 phút. Tuy chậm hơn một chút nhưng con vẫn tự làm được mà, phải không?
Tôi của cái thuở thơ ngây đó đã ngồi rất lâu để ngắm nghía đàn kiến tha mồi từng chút một với nỗ lực không mỏi mệt. Mỗi lần thất bại, tôi lại nghĩ đến những chú kiến bé nhỏ với sự kiên trì và nhẫn nại đáng nể phục. Tôi bắt đầu biết tin vào bản thân hơn và học được một điều: đừng bao giờ bỏ cuộc.
Cảm ơn ba và bài học về loài kiến!
- Ba ơi, con là một đứa trẻ không thông minh phải không?
- Sao con lại nói vậy?
- Hôm nay, trên lớp, khi cô giảng, các bạn trong lớp đều đồng thanh đã hiểu bài. Chỉ riêng con là không hiểu gì cả.
Thế con có nói với cô giáo không?
- Dạ không ạ! - Tôi rụt rè.
- Tại sao?
- Con sợ cô giáo và các bạn biết con dốt - Tôi vừa nói vừa quệt nước mắt.
Ba tôi thoáng nghĩ ngợi rồi xoa đầu tôi:
- Không sao đâu, con gái. Con không giải được bài toán đó nhưng con đã làm được rất nhiều bài toán khác cơ mà.
Dù được ba an ủi, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn luôn tự ti về trí thông minh ít ỏi của mình. Từ bé, tôi gầy như cái que và quanh năm cảm sốt, sổ mũi. Vì vậy, tôi không được nhanh nhẹn như những đứa trẻ khác. Đôi khi, tôi coi việc học là một cực hình. Ba thương tôi lắm và luôn tìm cách an ủi, động viên tôi.
Buổi chiều hôm ấy, thấy tôi loay hoay với hết bài tập toán đến vẽ, bài tập tiếng Việt. Cứ làm bài tập này không được, tôi lại xem bài tập kia, nhưng cuối cùng, tôi chẳng hoàn thành được bài tập của môn nào cả. Thấy tôi ngồi chống cằm chán nản, ba dẫn tôi ra hiên nhà, nơi có những chú kiến nhỏ đang cần mẫn bò theo mép tường. Ba cùng tôi theo dõi những chú kiến chui vào cái lỗ nhỏ xíu, tấp nập những con kiến khác ra vào.
- Con có biết phía sau cái lỗ nhỏ xíu kia là gì không?
Tôi lắc đầu. Ba nói tiếp:
- Đó là một tổ kiến khổng lồ.
Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, ba giải thích:
- Con thấy đấy, những con kiến này nhỏ xíu, chúng rất yếu đuối nhưng lại xây được cái tổ lớn hơn bản thân gấp nhiều lần, với rất nhiều thức ăn dự trữ. Chúng có thể làm được điều ấy bởi có lòng nhẫn nại, kiên trì tha từng chút mồi về tổ. Và đặc biệt, chúng không bao giờ tự ti về thân hình nhỏ bé của mình.
Tôi đưa mắt nhìn ba tỏ ý không hiểu, ba mỉm cười:
- Có thể con không làm được một bài toán trong 5 phút, nhưng nếu chịu khó suy nghĩ, ba tin con sẽ làm được cho dù mất nhiều thời gian hơn, có thể là 20 hay 30 phút. Tuy chậm hơn một chút nhưng con vẫn tự làm được mà, phải không?
Tôi của cái thuở thơ ngây đó đã ngồi rất lâu để ngắm nghía đàn kiến tha mồi từng chút một với nỗ lực không mỏi mệt. Mỗi lần thất bại, tôi lại nghĩ đến những chú kiến bé nhỏ với sự kiên trì và nhẫn nại đáng nể phục. Tôi bắt đầu biết tin vào bản thân hơn và học được một điều: đừng bao giờ bỏ cuộc.
Cảm ơn ba và bài học về loài kiến!
Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011
Những lá thư không được trả lời
Một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí, bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.
Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông bị tách khỏi thế giới.
Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: nếu ông đã mong nhân được một lá thư đến thế, thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải, dù rất khó khăn. Nhưng ông viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bằng những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.
Đầu tiên, ông viết thư đến một tổ chức xã hội, đề nghị được họ giúp chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.
Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy đi của ông rất nhiều sức khoẻ, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần, ông cảm thấy nản lòng và muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông được biết những lá thư của ông có ích gì cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.
Rồi đến một ngày kia, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy của nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:
"Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyển từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tay tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông."
Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông bị tách khỏi thế giới.
Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: nếu ông đã mong nhân được một lá thư đến thế, thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải, dù rất khó khăn. Nhưng ông viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bằng những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.
Đầu tiên, ông viết thư đến một tổ chức xã hội, đề nghị được họ giúp chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.
Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy đi của ông rất nhiều sức khoẻ, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần, ông cảm thấy nản lòng và muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông được biết những lá thư của ông có ích gì cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.
Rồi đến một ngày kia, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy của nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:
"Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyển từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tay tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông."
Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011
Ừ. Tớ là con nhà nghèo!
Nếu ai đó hỏi tớ “Nhà cậu giàu hay nghèo”. Ùh thì nhà tớ nhìn xuống thì cũng hơn nhìu người nhưng nhìn lên chẳng đáng bằng ai. Và tớ sẽ không ngần ngại trả lời rằng: “Tớ là con nhà nghèo!”
Nếu bọn con nhà giàu chửi tớ rằng : “Đồ con nhà nghèo!”, tớ sẽ ngẩng cao đầu trả lời rằng: “Ừh, đúng đấy, tớ là con nhà nghèo!” bởi vì không ai có quyền lựa chọn nơi sinh của mình và tớ chẳng việc gì phải tự ti khi tớ là con nhà nghèo!
Con nhà nghèo, tớ vẫn thường đi shopping dù chỉ để ngắm những mẫu thời trang mà tớ thích, hi vọng một ngày nào đó mở shop thời trang của riêng mình. Tớ vẫn thường vào những quán cafe sang trọng trong thành phố dù chỉ gọi “ Chị ơi cho em ly trà đá” và ngồi từ sáng đến tối dùng wifi free. Tớ vẫn vào Diamond Plaza chỉ là để ngắm quy mô hoành tráng và những đồ hàng hiệu cho mở mang tầm mắt. Nếu có đứa con nhà giàu nào bắt gặp tớ ở đó và cười khẩy thì tớ cũng sẽ cười lại. Tớ chẳng việc gì phải xấu hổ cả, những nơi con nhà giàu vào được thì con nhà nghèo cũng vào được bởi vì đơn giản những nơi đó mở cửa cho tất cả mọi người....
Nếu ai đó chửi tớ rằng: “Nghèo mà hay mơ mộng!”. Ừh, tớ mơ mộng đấy, mơ một ngày tớ trở nên thành đạt, mơ một ngày có thể bù lại những gánh nhọc nhằn trên vai ba mẹ, mơ một ngày làm được những gì mình thích. Nhưng tớ chẳng cần phải hổ thẹn vì cái ước mơ ấy. Bởi ít nhất tớ không giống ai kia, giàu mà chẳng có ước mơ, bởi ít nhất tớ đã tự nỗ lực bản thân để thực hiện ước mơ ấy chứ không phải ngồi chờ một ai đó ban phát cho. Và hãy chờ xem tớ sẽ làm được những gì....
Nếu ai đó bảo tớ “nghèo mà cũng bày đặt bố thí cho người khác!”. Ừh, tớ vẫn cho bà cụ ăn xin bên lề đường mấy tờ bạc cắc, số tiền tớ cho họ bao nhiêu không quang trọng quang trọng là ở đây khi đưa cho bà cụ tớ đã kéo thẳng tiền xếp lại ngay ngắn rồi đặc vào lòng bàn tay cho cụ.......và rồi mua giùm em nhỏ bán dạo một tờ báo như thế không có nghĩa là tớ “bố thí” mà tớ giúp họ với lòng thành của mình, là sự sẻ chia nho nhỏ từ số tiền nhịn ăn sáng của tớ. Chỉ có những ai chưa từng đồng cảm với số phận của người khác thì mới gọi đó là “bố thí”. Và tớ chẳng thèm chấp họ
Nếu ai đó nói với bạn bè trước mặt tớ rằng: “ Đừng chơi với nó vì nó là con nhà nghèo!” tớ sẽ chằng sao cả. Tình bạn bắt đầu từ lòng chân thành chứ không phải sự phù phiếm bề ngoài. Đừng đem cái mác con nhà giàu ra để hù doạ người khác, và tớ cũng không cần làm mọi cách để chơi với con nhà giàu. Bởi như thế bạn sẽ chằng tìm lấy được một tình bạn chân thành mà chỉ là sự lợi dụng nhau....
Nếu ai đó nói sau lưng tớ rằng: “ Ba mẹ nó là người nhà quê đấy!”. Tớ sẽ ngoảnh lại cười và ngẩng đầu cao hơn bao giờ hết: “ Ừh, đúng đấy! Ba mẹ tớ là người nhà quê, là những nông dân thực thụ!”. Nhưng ít nhất họ đã đào tạo ra những người trí thức chứ không phải những người trí thức rồi đào tạo ra những ung nhọt của xã hội....
Điều cuối cùng của tớ, tớ là con nhà nghèo, tớ có thể nghèo về vật chất nhưng không việc gì phải hổ thẹn cả. Tớ tự hào dù nghèo nhưng giàu về nhân cách, giàu về ý chí nghị lực và hiều thế nào là sống đẹp. Bạn có thể cười tớ nhưng xin đừng cười về nhân cách của tớ. Hãy chờ xem tớ làm được những gì bằng chính bước đi của mình và hãy nhớ rằng người giàu nhất thế giới này cũng đã từng trải qua những ngày tháng nghèo khó....
Nếu bọn con nhà giàu chửi tớ rằng : “Đồ con nhà nghèo!”, tớ sẽ ngẩng cao đầu trả lời rằng: “Ừh, đúng đấy, tớ là con nhà nghèo!” bởi vì không ai có quyền lựa chọn nơi sinh của mình và tớ chẳng việc gì phải tự ti khi tớ là con nhà nghèo!
Con nhà nghèo, tớ vẫn thường đi shopping dù chỉ để ngắm những mẫu thời trang mà tớ thích, hi vọng một ngày nào đó mở shop thời trang của riêng mình. Tớ vẫn thường vào những quán cafe sang trọng trong thành phố dù chỉ gọi “ Chị ơi cho em ly trà đá” và ngồi từ sáng đến tối dùng wifi free. Tớ vẫn vào Diamond Plaza chỉ là để ngắm quy mô hoành tráng và những đồ hàng hiệu cho mở mang tầm mắt. Nếu có đứa con nhà giàu nào bắt gặp tớ ở đó và cười khẩy thì tớ cũng sẽ cười lại. Tớ chẳng việc gì phải xấu hổ cả, những nơi con nhà giàu vào được thì con nhà nghèo cũng vào được bởi vì đơn giản những nơi đó mở cửa cho tất cả mọi người....
Nếu ai đó chửi tớ rằng: “Nghèo mà hay mơ mộng!”. Ừh, tớ mơ mộng đấy, mơ một ngày tớ trở nên thành đạt, mơ một ngày có thể bù lại những gánh nhọc nhằn trên vai ba mẹ, mơ một ngày làm được những gì mình thích. Nhưng tớ chẳng cần phải hổ thẹn vì cái ước mơ ấy. Bởi ít nhất tớ không giống ai kia, giàu mà chẳng có ước mơ, bởi ít nhất tớ đã tự nỗ lực bản thân để thực hiện ước mơ ấy chứ không phải ngồi chờ một ai đó ban phát cho. Và hãy chờ xem tớ sẽ làm được những gì....
Nếu ai đó bảo tớ “nghèo mà cũng bày đặt bố thí cho người khác!”. Ừh, tớ vẫn cho bà cụ ăn xin bên lề đường mấy tờ bạc cắc, số tiền tớ cho họ bao nhiêu không quang trọng quang trọng là ở đây khi đưa cho bà cụ tớ đã kéo thẳng tiền xếp lại ngay ngắn rồi đặc vào lòng bàn tay cho cụ.......và rồi mua giùm em nhỏ bán dạo một tờ báo như thế không có nghĩa là tớ “bố thí” mà tớ giúp họ với lòng thành của mình, là sự sẻ chia nho nhỏ từ số tiền nhịn ăn sáng của tớ. Chỉ có những ai chưa từng đồng cảm với số phận của người khác thì mới gọi đó là “bố thí”. Và tớ chẳng thèm chấp họ
Nếu ai đó nói với bạn bè trước mặt tớ rằng: “ Đừng chơi với nó vì nó là con nhà nghèo!” tớ sẽ chằng sao cả. Tình bạn bắt đầu từ lòng chân thành chứ không phải sự phù phiếm bề ngoài. Đừng đem cái mác con nhà giàu ra để hù doạ người khác, và tớ cũng không cần làm mọi cách để chơi với con nhà giàu. Bởi như thế bạn sẽ chằng tìm lấy được một tình bạn chân thành mà chỉ là sự lợi dụng nhau....
Nếu ai đó nói sau lưng tớ rằng: “ Ba mẹ nó là người nhà quê đấy!”. Tớ sẽ ngoảnh lại cười và ngẩng đầu cao hơn bao giờ hết: “ Ừh, đúng đấy! Ba mẹ tớ là người nhà quê, là những nông dân thực thụ!”. Nhưng ít nhất họ đã đào tạo ra những người trí thức chứ không phải những người trí thức rồi đào tạo ra những ung nhọt của xã hội....
Điều cuối cùng của tớ, tớ là con nhà nghèo, tớ có thể nghèo về vật chất nhưng không việc gì phải hổ thẹn cả. Tớ tự hào dù nghèo nhưng giàu về nhân cách, giàu về ý chí nghị lực và hiều thế nào là sống đẹp. Bạn có thể cười tớ nhưng xin đừng cười về nhân cách của tớ. Hãy chờ xem tớ làm được những gì bằng chính bước đi của mình và hãy nhớ rằng người giàu nhất thế giới này cũng đã từng trải qua những ngày tháng nghèo khó....
Cuộc sống thật tuyệt vời
Trước một toà nhà nọ, có một cậu bé bị mù ngồi đó với chiếc mũ phía trước và một tấm bảng ghi :
“Tôi bị mù, xin mọi người hãy rũ lòng thương mà giúp đỡ tôi”.
Trong chiếc mũ của cậu bé lúc ấy chỉ có vài xu. Bỗng một ngừơi đàn ông đi ngang qua, ông đã lấy một vài đồng xu từ chiếc ví của mình ra và bỏ chúng vào chiếc mũ của cậu bé. Sau đó, ông cầm tấm bảng lên, chùi hết dòng chữ và viết lại một tấm bảng khác. Rồi ông đặt tấm bảng trở lại chỗ cũ để mọi người đi ngang qua sẽ dễ dàng nhìn thấy dòng chữ mới này.
Chẳng mấy chốc, chiếc mũ của cậu bé bỗng đầy tiền. Ngừơi nào đi ngang qua cũng ghé vào cho cậu vài đồng. Buổi chiều hôm đó, người đàn ông đã ghi lại tấm bảng đến để xem mọi việc như thế nào. Cậu bé nhận ra những bước chân của ông nên liền hỏi: “Chú là người đã viết lại tấm bảng cho cháu vào sáng nay phải không ? Chú đã viết gì thế ?”
Người đàn ông nói: “Chú chỉ viết sự thật. Chú chỉ viết lại những gì cháu viết nhưng theo một cách khác !”
Người đàn ông đó đã viết: “Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng tôi không thể thấy điều đó được”.
Bạn nghĩ tấm bảng đầu tiên và tấm bảng thứ hai đều có nội dung giống nhau?
Tất nhiên, cả hai tấm bảng đều nói cho mọi người biết rằng cậu bé bị mù. Nhưng tấm bảng đầu tiên chỉ nói một cách đơn giản là cậu bé bị mù. Còn tấm bảng thứ hai nói với mọi người rằng họ rất may mắn khi nhìn thấy được cuộc sống hôm nay thật đẹp. Và tấm bảng thứ hai đã mang lại hiệu quả cao hơn.
Bài học từ câu chuyện:
- Hãy cám ơn những gì bạn đang có.
- Hãy biết sáng tạo và đổi mới.
- Hãy sống hết mình, đừng bao giờ hối tiếc. Khi cuộc sống làm cho bạn có 100 lý do để khóc, thì cuộc sống cũng sẽ mang lại cho bạn 1000 lý do để cười.
- Cuộc sống thật tuyệt vời nếu bạn biết cách sống như thế nào. Mỗi ngày có đẹp hay không thì đều tuỳ thuộc vào bạn.
“Tôi bị mù, xin mọi người hãy rũ lòng thương mà giúp đỡ tôi”.
Trong chiếc mũ của cậu bé lúc ấy chỉ có vài xu. Bỗng một ngừơi đàn ông đi ngang qua, ông đã lấy một vài đồng xu từ chiếc ví của mình ra và bỏ chúng vào chiếc mũ của cậu bé. Sau đó, ông cầm tấm bảng lên, chùi hết dòng chữ và viết lại một tấm bảng khác. Rồi ông đặt tấm bảng trở lại chỗ cũ để mọi người đi ngang qua sẽ dễ dàng nhìn thấy dòng chữ mới này.
Chẳng mấy chốc, chiếc mũ của cậu bé bỗng đầy tiền. Ngừơi nào đi ngang qua cũng ghé vào cho cậu vài đồng. Buổi chiều hôm đó, người đàn ông đã ghi lại tấm bảng đến để xem mọi việc như thế nào. Cậu bé nhận ra những bước chân của ông nên liền hỏi: “Chú là người đã viết lại tấm bảng cho cháu vào sáng nay phải không ? Chú đã viết gì thế ?”
Người đàn ông nói: “Chú chỉ viết sự thật. Chú chỉ viết lại những gì cháu viết nhưng theo một cách khác !”
Người đàn ông đó đã viết: “Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng tôi không thể thấy điều đó được”.
Bạn nghĩ tấm bảng đầu tiên và tấm bảng thứ hai đều có nội dung giống nhau?
Tất nhiên, cả hai tấm bảng đều nói cho mọi người biết rằng cậu bé bị mù. Nhưng tấm bảng đầu tiên chỉ nói một cách đơn giản là cậu bé bị mù. Còn tấm bảng thứ hai nói với mọi người rằng họ rất may mắn khi nhìn thấy được cuộc sống hôm nay thật đẹp. Và tấm bảng thứ hai đã mang lại hiệu quả cao hơn.
Bài học từ câu chuyện:
- Hãy cám ơn những gì bạn đang có.
- Hãy biết sáng tạo và đổi mới.
- Hãy sống hết mình, đừng bao giờ hối tiếc. Khi cuộc sống làm cho bạn có 100 lý do để khóc, thì cuộc sống cũng sẽ mang lại cho bạn 1000 lý do để cười.
- Cuộc sống thật tuyệt vời nếu bạn biết cách sống như thế nào. Mỗi ngày có đẹp hay không thì đều tuỳ thuộc vào bạn.
Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011
Chị ơi .. Anh yêu em !
Chap1 :
Quen chị qua một lần gọi điện thoại mua hàng của chị , nghe giọng chị dễ thương quá , thế là thích , add yahoo , tìm FB .
Rồi một dịp được phân công chở chị về sau buổi offline . Chị ngồi im phía sau , mình chạy xe một quãng đường dài mà không biết nói gì , chị hỏi :'' em buồn ngủ hả '' . Nghĩ thế nào lại bảo :'' dạ''. '' Chị hát cho em nghe đỡ buồn ngủ nha '' . Hơi bất ngờ nhưng cũng ''dạ'' lần nữa . Mình vốn dễ tính và ít nói.
Chị ngồi sau , ngồi thật sát vì lạnh và hơi có mưa râm , nhưng không ôm. Thì thầm vào tai mình những bài hát trẻ con không đầu không cuối , giọng chị hát những bài trẻ con y như con nít hát . Dễ thương , ngọng nghịu . ''Chị ong nâu , mèo con rửa mặt , chú thỏ con ....''
Về nhà tự nhiên thấy vui vui , cười một mình , hát linh tinh chú mèo, chú thỏ ^^. Lúc chào chị về sao chị cười tươi quá , đáng yêu và hồn nhiên như kiểu cô bé hàng xóm '' chào chú con đi học nghen''.... Hình như có hơi nhớ chị ..
Một tuần sau , cắm đầu làm việc và chạy lăng quăng , cũng không để ý đến chị nữa.
Chat yahoo với chị , chị nói ngày mai chị phải xuống Thủ Đức nộp học phí . Mình bảo mai mình cũng có việc xuống đó , để mình chở . Chị đồng ý và hứa sẽ mời mình ăn kem làng ĐH để bù.
Mai mình chả có việc gì xuống đó cả , tự nhiên thấy muốn gặp chị , muốn chở chị , thế là nói bừa. Chắc là do bị ám ảnh tối hôm chở chị về.
Chị vào trường rồi , chả biết đi đâu . Thế là chạy lăng quăng ngắm mấy em sinh viên của Làng , hình như là vừa đi vừa hát lầm bầm , lại là chú mèo , chú thỏ ^^
Chiều nắng quá , chưa muốn về , hai chị em mua kem vào hồ đá ăn. Mình ngồi trên xe ăn, còn chị cứ tung tăng xem người ta câu cá , ngó nghiêng cô dâu chụp hình cưới , nghịch nước...
Mình đứng xa nhìn chị , thấy chị đang bắt con chuồn chuồn , chậm chậm nhè nhè , cứ cúi xuống thì nó lại bay . Tự nhiên thấy buồn cười quá , sao chị lại đáng yêu thế , như một con mèo con vậy .
Lúc về đùa chị :'' chị như con nít vậy , nhí nhảnh thấy ớn'' . Chị cười : '' chị là con nít mà , hehe '' . Chị nói đúng , chị chỉ là một đứa con nít , mọi việc chị làm đều như con nít . Trừ việc , con nít thì không biết yêu !
Chap2 :
Sinh nhật chị , bạn bè vào FB viết tràn làn lên wall chúc mừng chị , bằng đủ kiểu , đủ thứ tiếng. Không hiểu sao mình ngồi bấm like từ trên xuống dưới những lời chúc , vui như thể sinh nhật mình. . Chị hỏi , mình chả biết trả lời sao , nói bừa nhưng giọng nghiêm túc :'' Em bị mộng du đó chị ^^! '' .Chị tròn mắt :'' ủa thiệt hả?'' . Chị ngố , nói cái gì cũng tin ^^!
Hôm đấy chị mời sinh nhật , nhưng mình không đi vì chị tổ chức sinh nhật với gia đình , mình thì ko giỏi giữ ý tứ với người lớn. Tối khuya chị nhắn tin :'' Ăn bánh kem hok , mai chị đem qua cho'' . Trước giờ đi ăn sn mình chả bao giờ ăn bánh kem , nhưng tất nhiên là đồng ý . Mai chị mang qua cho , lại được gặp chị , mấy ngày nay nghĩ tới chị hoài...
Buổi trưa chị đi học về thì ghé thiệt , bánh kem để trong balo từ sáng nên đã bị biến dạng. Chị cười hì hì :'' để chị nặn lại cho'' . Chị ngồi nặn miếng bánh , như trẻ con nghịch cát, tay chị nhỏ xíu , xinh xinh, nặn một hồi cũng ra hình cái đầu con mèo , có 2 cọng râu..
Bữa đó cũng là lần đầu chị qua nhà , mình ở một mình , bình thường rất dơ dáy nhưng hôm đó cũng ráng dọn lại cho sạch để đón chị. Chị đi lung tung trong phòng , ngó cái này , đụng cái kia , cái tật tò mò hay ngó nghiêng của chị , chị nói muốn sửa hoài mà ko dc , mình thì ko muốn chị sửa . Vì mình thích nhìn chị những lúc như vậy , cảm giác như ông bố trẻ ngồi nhìn cô con gái bé bỏng vậy ^^!
Buổi chiều trời mưa , chị ở lại nhà mình ko về được. Áo mưa thì có , nhưng mình nói ko . Hai chị em coi hoạt hình.
Trời mưa nhanh tạnh quá , muốn mưa hoài mà ko dc , chị về rồi . Sáu tháng kể từ ngày chia tay , lại có một đứa con gái coi phim cùng mình , ăn bánh với mình. Hồi đó nhớ có lần mình coi bộ phim ''Mối tình chị em'' cũng có cảnh 2 chị em ngồi coi hoạt hình với, tự nhiên lại vui , nghĩ vớ vẩn..
Nhà mình ở giữa khoảng cách giữa trường và nhà chị. Mỗi lần chị đi học buổi sáng , trưa lại phải chạy về nhà ăn cơm vì chị không ăn được cơm tiệm , chiều lại chạy lên trường học. Mất thời gian , nắng nôi và mệt cho chị. Mình lấy lý do đó nói với chị :'' Buổi trưa chị qua nhà em đi, hai chị em nấu cơm ăn , em cũng thích ăn cơm nhà ''. Chị không chịu , mình dọa :'' bữa giờ em thấy chị đen thui , mùa này mà trưa nào chị cũng chạy ngoài đường , chị sắp thành con vịt xấu xí rôi'' . Con gái sợ nhất là bị xấu , da bị đen, chị cũng không ngoại lệ..
Vậy là những hôm phải học cả ngày , chị qua nhà mình ăn cơm. Cơm gia đình !
Rồi một dịp được phân công chở chị về sau buổi offline . Chị ngồi im phía sau , mình chạy xe một quãng đường dài mà không biết nói gì , chị hỏi :'' em buồn ngủ hả '' . Nghĩ thế nào lại bảo :'' dạ''. '' Chị hát cho em nghe đỡ buồn ngủ nha '' . Hơi bất ngờ nhưng cũng ''dạ'' lần nữa . Mình vốn dễ tính và ít nói.
Chị ngồi sau , ngồi thật sát vì lạnh và hơi có mưa râm , nhưng không ôm. Thì thầm vào tai mình những bài hát trẻ con không đầu không cuối , giọng chị hát những bài trẻ con y như con nít hát . Dễ thương , ngọng nghịu . ''Chị ong nâu , mèo con rửa mặt , chú thỏ con ....''
Về nhà tự nhiên thấy vui vui , cười một mình , hát linh tinh chú mèo, chú thỏ ^^. Lúc chào chị về sao chị cười tươi quá , đáng yêu và hồn nhiên như kiểu cô bé hàng xóm '' chào chú con đi học nghen''.... Hình như có hơi nhớ chị ..
Một tuần sau , cắm đầu làm việc và chạy lăng quăng , cũng không để ý đến chị nữa.
Chat yahoo với chị , chị nói ngày mai chị phải xuống Thủ Đức nộp học phí . Mình bảo mai mình cũng có việc xuống đó , để mình chở . Chị đồng ý và hứa sẽ mời mình ăn kem làng ĐH để bù.
Mai mình chả có việc gì xuống đó cả , tự nhiên thấy muốn gặp chị , muốn chở chị , thế là nói bừa. Chắc là do bị ám ảnh tối hôm chở chị về.
Chị vào trường rồi , chả biết đi đâu . Thế là chạy lăng quăng ngắm mấy em sinh viên của Làng , hình như là vừa đi vừa hát lầm bầm , lại là chú mèo , chú thỏ ^^
Chiều nắng quá , chưa muốn về , hai chị em mua kem vào hồ đá ăn. Mình ngồi trên xe ăn, còn chị cứ tung tăng xem người ta câu cá , ngó nghiêng cô dâu chụp hình cưới , nghịch nước...
Mình đứng xa nhìn chị , thấy chị đang bắt con chuồn chuồn , chậm chậm nhè nhè , cứ cúi xuống thì nó lại bay . Tự nhiên thấy buồn cười quá , sao chị lại đáng yêu thế , như một con mèo con vậy .
Lúc về đùa chị :'' chị như con nít vậy , nhí nhảnh thấy ớn'' . Chị cười : '' chị là con nít mà , hehe '' . Chị nói đúng , chị chỉ là một đứa con nít , mọi việc chị làm đều như con nít . Trừ việc , con nít thì không biết yêu !
Chap2 :
Sinh nhật chị , bạn bè vào FB viết tràn làn lên wall chúc mừng chị , bằng đủ kiểu , đủ thứ tiếng. Không hiểu sao mình ngồi bấm like từ trên xuống dưới những lời chúc , vui như thể sinh nhật mình. . Chị hỏi , mình chả biết trả lời sao , nói bừa nhưng giọng nghiêm túc :'' Em bị mộng du đó chị ^^! '' .Chị tròn mắt :'' ủa thiệt hả?'' . Chị ngố , nói cái gì cũng tin ^^!
Hôm đấy chị mời sinh nhật , nhưng mình không đi vì chị tổ chức sinh nhật với gia đình , mình thì ko giỏi giữ ý tứ với người lớn. Tối khuya chị nhắn tin :'' Ăn bánh kem hok , mai chị đem qua cho'' . Trước giờ đi ăn sn mình chả bao giờ ăn bánh kem , nhưng tất nhiên là đồng ý . Mai chị mang qua cho , lại được gặp chị , mấy ngày nay nghĩ tới chị hoài...
Buổi trưa chị đi học về thì ghé thiệt , bánh kem để trong balo từ sáng nên đã bị biến dạng. Chị cười hì hì :'' để chị nặn lại cho'' . Chị ngồi nặn miếng bánh , như trẻ con nghịch cát, tay chị nhỏ xíu , xinh xinh, nặn một hồi cũng ra hình cái đầu con mèo , có 2 cọng râu..
Bữa đó cũng là lần đầu chị qua nhà , mình ở một mình , bình thường rất dơ dáy nhưng hôm đó cũng ráng dọn lại cho sạch để đón chị. Chị đi lung tung trong phòng , ngó cái này , đụng cái kia , cái tật tò mò hay ngó nghiêng của chị , chị nói muốn sửa hoài mà ko dc , mình thì ko muốn chị sửa . Vì mình thích nhìn chị những lúc như vậy , cảm giác như ông bố trẻ ngồi nhìn cô con gái bé bỏng vậy ^^!
Buổi chiều trời mưa , chị ở lại nhà mình ko về được. Áo mưa thì có , nhưng mình nói ko . Hai chị em coi hoạt hình.
Trời mưa nhanh tạnh quá , muốn mưa hoài mà ko dc , chị về rồi . Sáu tháng kể từ ngày chia tay , lại có một đứa con gái coi phim cùng mình , ăn bánh với mình. Hồi đó nhớ có lần mình coi bộ phim ''Mối tình chị em'' cũng có cảnh 2 chị em ngồi coi hoạt hình với, tự nhiên lại vui , nghĩ vớ vẩn..
Nhà mình ở giữa khoảng cách giữa trường và nhà chị. Mỗi lần chị đi học buổi sáng , trưa lại phải chạy về nhà ăn cơm vì chị không ăn được cơm tiệm , chiều lại chạy lên trường học. Mất thời gian , nắng nôi và mệt cho chị. Mình lấy lý do đó nói với chị :'' Buổi trưa chị qua nhà em đi, hai chị em nấu cơm ăn , em cũng thích ăn cơm nhà ''. Chị không chịu , mình dọa :'' bữa giờ em thấy chị đen thui , mùa này mà trưa nào chị cũng chạy ngoài đường , chị sắp thành con vịt xấu xí rôi'' . Con gái sợ nhất là bị xấu , da bị đen, chị cũng không ngoại lệ..
Vậy là những hôm phải học cả ngày , chị qua nhà mình ăn cơm. Cơm gia đình !
Chứng nhận người
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách: -Vé tàu!
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
-Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
-Anh là người tàn tật?
-Vâng, tôi là người tàn tật.
-Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
-Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
-Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên – Tôi chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật …
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
- Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười. Đó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn chân chân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
-Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
-Anh là người tàn tật?
-Vâng, tôi là người tàn tật.
-Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
-Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
-Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên – Tôi chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật …
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
- Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười. Đó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn chân chân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.
Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Ly và Nước
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)